Có thể nói văn hóa dân gian Việt Nam là nguồn tài nguyên vô tận nếu chúng ta biết cách khai thác một cách có hiệu quả. Tuy nhiên thật đáng tiếc khi rất nhiều di sản tài nguyên này vẫn ở dạng "tiềm năng".
Tại hội thảo văn hoá 2022 diễn ra tại Bắc Ninh vừa qua, PGS.TS Đinh Hồng Hải, Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn đã đưa ra một ví dụ khá ấn tượng về việc trường hợp của đường sắt răng cưa ở Đà Lạt bán phế liệu được 650 nghìn đôla trong khi để làm lại cần tới 750 triệu đôla. Một trong những vấn đề quan trọng đặt ra là chúng ta đang lãng phí quá nhiều tài nguyên văn hóa.
Quần thể di tích Angkor của Campuchia là di sản văn hoá thế giới được Unesco công nhận từ năm 1992. Mặc dù giá vé vào cửa khu đền Tháp Ankor hiện nay là 37-72 USD nhưng lại thu hút hàng nghìn khách du lịch nước ngoài hàng năm, tạo ra nguồn hàng trăm triệu đô cho Campuchia.
Bộ trưởng Bộ Nông nghiệp Lê Minh Hoan lại đưa ra mô hình "Làng mới" của Hàn Quốc, chương trình được thực hiện từ năm 1970 đã làm thay đổi diện mạo nông thôn và tạo sức bật cho cả đô thị và đất nước Hàn Quốc. Điều đặc biệt là chương trình đó được Unesco vinh danh là di sản văn hoá của nhân loại. Một chương trình xây dựng đổi mới nông thôn lại chứa đựng những giá trị lan toả toàn cầu, trong khi việc xây dựng nông thôn mới ở Việt Nam ở nhiều nơi đang làm biến mất các giá trị di sản.
Việt Nam hiện có khoảng gần 8000 lễ hội, trên 5400 làng nghề truyền thống, hệ thống văn hoá và tri thức bản địa phong phú của 54 dân tộc anh em, hàng trăm hàng ngàn món ăn đặc trưng riêng có của từng vùng. Đó đều là những tài sản văn hoá của dân tộc Việt Nam.