• 1101 lượt xem
  • 14:57 03/05/2022
  • Văn hóa

Cuốn sách tôi chọn: "Chồi biếc" – Tập thơ mang đến nguồn năng lượng lạc quan, tin yêu và hy vọng vào cuộc sống

Nhà thơ, nhà báo Nguyễn Hồng Vinh là trường hợp thú vị trong đời sống thi ca đương đại. Ông đến với thơ khi đã hoàn thành nhiều trọng trách được giao và chỉ trong khoảng thời gian hơn 10 năm qua đã ra mắt 10 tập thơ, được độc giả gần xa yêu mến đón nhận. Tập thơ “Chồi biếc” vừa được Nhà Xuất bản Văn học ấn hành đã mang đến bạn đọc những bất ngờ thú vị.

Nhà thơ, nhà báo Nguyễn Hồng Vinh – nguyên Tổng Biên tập Báo Nhân dân:

Tập thơ "Chồi biếc" tôi viết tập trung vào thời gian năm 2021, đây là năm vô cùng khốc liệt đối với tình hình xã hội nước ta vì nó bùng phát đợt dịch (Covid-19) thứ 4. 

Bài tôi viết rất cảm động là "Người quét rác đêm giãn cách", một công việc của họ, bản thân trong những ngày bình thường nhất đã gian nan, vất vả và chúng ta cần sẻ chia nhưng đến lúc đại dịch, chị quét rác một mình, con phải đi cách ly, một mình chị chống chọi. Đơn vị của chị có người nhiễm bệnh. Chị vừa phải làm tốt công việc của mình, vừa làm thay công việc của đồng nghiệp... suốt đêm cho đến lúc bình minh lại hối hả đến chỗ cách ly đi tiếp viện cho người thân, cho con. 

Qua báo đài nghe được 1 tin rất thật là anh Ngô Văn Thắng hơn 30 tuổi, một cán bộ bình thường, khi nghe tin nhiều người dân bị Covid cấp cứu mà không có xe để chở đến viện, anh ta mạnh dạn vay 300 triệu đồng ngân hàng, chịu lãi để làm 1 xe cấp cứu chở miễn phí cho bà con, đặc biệt là những bà con nghèo không đủ tiền để gọi xe cấp cứu. Những việc ấy thể hiện con người Việt Nam rất phi thường. Chính trong lúc đau thương, họ bật dậy những sáng kiến rất hay và được xã hội trân trọng. 

Hoặc tôi viết bài "Bóng nắng". Tôi rất xúc động khi vợ chồng trẻ mới cưới nhau chưa được 1 năm, chị ấy là bác sĩ, trong lúc bố chồng đang nằm bệnh viện. Chị đến chào và xin phép bố vì nhiệm vụ xã hội và được ông bố cũng đồng ý là con phải vào tâm dịch để cứu hàng trăm người. Chị lao vào công việc suốt ngày đêm quần quật. Ba tháng trời trong phòng cấp cứu không nhìn thấy ánh mặt trời, chị ấy điều trị với tốp bác sĩ... , đến lúc tiễn 100 đồng nghiệp ra cổng bệnh viện cũng là lần đầu tiên chị ấy nhìn thấy ánh sáng mặt trời sau 3 tháng. Chị ấy rất xúc động lúc anh ấy gọi điện chúc mừng chị. Và chị cảm thấy "bóng nắng có bóng anh trùm lên bóng em ở trước cửa bệnh viện". Có thể nói, đó là những cảm xúc mà tôi nghĩ cuộc sống đã tạo cho nguồn thơ và chắp cánh cho thơ.

Một buổi sáng, tôi nhìn ra hàng cây ở gần nhà tôi, công viên. Tôi thấy sau những cái lá rụng, ở những càng cây ấy nó lại mọc lên rất nhiều chồi non, mượt mà và tôi cũng ví cuộc sống của chúng ta cũng giống như sự sinh sôi của cây lá. Cho nên, tôi thấy tập thơ của tôi nói về chủ đề sự sống đang hồi sinh sau đại dịch nên đặt là chồi biếc.

Vũ Hiếu